Chồng xa nhà, nhờ cả huyện trông coi vợ.
Thảo Linh, 27 tuổi, nhân viên hành chính ở Đan Phượng, Hà Nội, đang sống xa chồng Huy, một bộ đội đóng quân xa. Khi cưới, hai vợ chồng được bố mẹ chia cho một ngôi nhà gần chỗ làm của Linh, nhưng Huy yêu cầu cô ở với bố mẹ chồng để được chăm sóc, thực chất là để quản lý cô. Sống chung, Linh không phải thức khuya hay lo lắng về việc nấu nướng, nhưng luôn bị giám sát chặt chẽ. Cô không được đi làm sớm hay về muộn, và mọi kế hoạch đi thăm bạn bè đều bị can thiệp. Cuối tuần, mẹ chồng luôn đi theo khi Linh ra chợ. Linh đã từng “ăn gian” thời gian làm việc để đi uống cà phê với bạn, nhưng khi về, mẹ chồng lại tra hỏi cô về việc này.
Khi đi làm về, Linh thường gặp người quen và bị chồng Huy theo dõi chặt chẽ. Huy không chỉ nhờ bố mẹ mà còn cả bạn bè theo dõi từng động tĩnh của cô. Dù Linh đã nhiều lần khẳng định lòng chung thủy để mong Huy nới lỏng sự giám sát, nhưng anh vẫn không tin tưởng và tăng cường quản lý, khiến Linh cảm thấy như một tù nhân. Sự kiểm soát liên tục khiến cô cảm thấy bức bối và dẫn đến trầm uất.
Cô xanh xao, gầy gò, không ăn uống, mất ngủ và hứng thú với mọi thứ. Khi mẹ Linh đến thăm, bà lo lắng đòi đưa con về chăm sóc. Em trai Linh nghi ngờ chị bị trầm cảm, đưa đi gặp chuyên gia, và được xác nhận đúng. Sau khi chuyên gia thông báo nguyên nhân, gia đình Linh tức giận gọi điện cho chồng cô, dẫn đến việc Huy và bố mẹ anh giảm bớt sự kiểm soát. Nỗi oan của Ngọc, 34 tuổi, sống ở Mỹ Đình, Hà Nội, cũng giống như nỗi oan Thị Kính, nhưng may mắn là mọi hiểu lầm cuối cùng được giải tỏa. Ngọc sống cùng con gái trong căn hộ chung cư, trong khi chồng cô, anh Lương, đang du học để lấy bằng tiến sĩ và chỉ dự định về thăm nhà một lần trong thời gian học.
Mặc dù đã được dặn, nhưng mẹ chồng Ngọc vẫn hỏi thăm về con trai. Mỗi lần gọi, bà lại hỏi: "Thằng Lương có bảo sắp về không con?" và luôn nhận được câu trả lời "Không mẹ ạ". Bà thở dài, vừa nhớ con trai vừa thương con dâu, vì bà có chồng và con cái bên cạnh, còn Ngọc thì một mình chăm sóc con ở Hà Nội, vừa vất vả vừa cô đơn. Tháng nào bà cũng cố gắng lên thăm, nhưng mấy tháng qua bà không khỏe và phải tham gia nhiều việc trong họ hàng. Cuối cùng, khi rảnh rỗi, bà xách quà lên thăm con và cháu, dự định ở lại một tuần để chăm sóc. Đến nơi, thấy Ngọc xanh xao, mệt mỏi, bà hoảng hốt nấu cháo gà và giục con đi khám.
Sau một ngày suy nghĩ, bà nhận ra Ngọc có dấu hiệu mang thai và tự hỏi về cha đứa bé. Bà cảm thấy thất vọng khi nghĩ tới thằng Lương, người đã vất vả vì Ngọc. Bà quyết định gọi cả gia đình về Hà Nội để "họp" gấp. Khi Ngọc về nhà, thấy thái độ lạnh lùng của mẹ chồng, cô lo lắng nhưng không nhận được câu trả lời thỏa đáng. Ngày hôm sau, khi cả nhà tụ họp, mẹ chồng đã đưa Ngọc ra "đấu tố", khiến mọi người nhìn cô với ánh mắt căm ghét và ghê tởm.
Họ mắng chửi Ngọc, ép buộc cô phải chỉ ra kẻ gian phu, mặc cho những lời phân trần của cô. Cuối cùng, Ngọc khẳng định đứa bé trong bụng là con của Lương. Bố chồng cô phản ứng: “Chị thật trơ tráo, lại còn đổ lỗi cho đứa không có mặt.”


Source: https://afamily.vn/chong-di-xa-nho-ca-huyen-quan-vo-20130815034316106.chn